Lần đầu tiên chạm vào cánh cửa có tên Soapland. Phỏng vấn để bắt đầu sớm. Tất nhiên là tôi đã chuẩn bị. Nhưng "tại sao tôi lại ở đây...". Nước mắt trào ra từ cảm giác trống rỗng bao trùm. "Đó là cái giá tôi phải trả cho cuộc sống quá sung sướng của mình...", "Hãy cố gắng hết sức vì tương lai... Tôi không phải là người duy nhất...". Tôi tự động viên mình trong địa ngục con kiến, nhưng tôi không thể thoát ra được nữa... [* Hình ảnh và âm thanh bị nhiễu]