một ngày hè. Aika không nhận ra rằng cô ấy đã uống nhiều nước hơn bình thường. (...!!) Một cơn buồn tiểu đột ngột đến bất ngờ. (À... giới hạn của mình...) Trên hết, mình đang ở trong một chuyến tàu không lối thoát. Nhân viên văn phòng và sinh viên dường như được tự do xung quanh. Một ánh mắt tò mò nóng bỏng đổ xuống không thương tiếc. Không lâu sau, bàn tay của những người đàn ông bắt đầu với tới cơ thể của Aika, người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng yên trong sợ hãi và xấu hổ... “Này, dừng lại đi!…Cậu có sao không?” Aika nghĩ giọng nói đó chính là vị cứu tinh của mình. Tôi đã tin như vậy. Nhưng tiếng nói cứu rỗi này là khởi đầu của địa ngục vĩnh cửu.